Buồn ơi tôi đây ! ……
Đêm quạnh hiu tôi đi trong tình dài giữa triều sương ướt đẫm cơn mê, bỗng nghe trong tôi rụng đầy bao nhiêu nụ sầu, trãi dài dưới chân đêm bóng tối u mê, tôi úp mặt bùi ngùi bên đời phố lạ, phố chờ …. Giữa đèn vàng thao thức, mặt trời đêm cúi nhìn ! ….. Tôi ngậm buồn trên môi, về đâu không biết về đâu, ôi bước chân âm thầm mùa hạ, một mình tôi đi một mình tôi về, có còn gì …. Tình đã lạc mất đường về ! Em đi , bỏ mặc ân tình bỏ mặc tôi, lời quạnh hiu suốt con đường tình, ôm lòng đêm ta nghiêng mình nhìn dĩ vãng …… dĩ vãng rong rêu muộn màng. Người ơi, ta xa nhau trăng cũng lẻ, mặt trời cũng lẻ, đời vô tình nhiệt ngã quá em ơi, nhiều đêm giòng nước mắt yêu làm cơn mưa nhỏ rớt dài trên chăn gối, em ơi nơi này phiến sầu là ngày tháng, nơi đâu đó em có nhớ gì tôi !
Ngưới ơi tôi đây ! …….
Tôi yêu em âm thầm không hy vọng, hơn 40 năm gỗ đá gian lao, nhiều đêm tôi nghe hồn hụt hẫng, khăn đẫm lệ có tình riêng phong kín, thả tình trôi theo tơ lòng bày tỏ, giọt nước mắt chảy ngược vào lặng lẽ, khóc một mình lệ đắng nghẹn vào trong. Em ơi, đã tan rồi nhan sắc của tình yêu, thế là hết mộng ban đầu vàng vỡ, ân tình mình xem như đã chết một đêm mưa ! …….. Dẫu biết thế ta vẫn âm thầm gánh tình đau lận đận … đường một chiều anh sẽ đi hết trạm phù du, rủ muộn phiền ta trơ trọi với thiên thu !
Đêm vùi sâu trong mảnh tình sầu, ta nâng cạn chén lệ khổ đau, dẫu muộn màng ta vẫn muốn bên em, dù tình ta mục rữa giữa mùa đông lạnh buốt, xót lại hồn hoang giữa hư không . Đêm ta nghe hồn ta như là thác đổ, ta bàng hoàng trong nỗi nhớ chơi vơi, ta với tay níu vỡ vụn hương xưa theo dòng nghiệt ngã giữa tinh cầu giá buốt …… qua đêm dài mệt nhoài ! Giữa mệnh mông cuộc đời, giữa đời quá bể dâu, ta say tình em bỗng chốc ta mộng du, ta trôi dạt vào giấc mơ phủ phàng xót xa, một mình ta phiêu diêu đi tìm lời hứa rêu phong, cuộc tình ta mong manh như lá chiều thu ! ……
Yêu em ….. lửa tình tôi vẫn cháy đêm đêm, em chập chờn trong giấc mơ đời anh bằng đôi môi nhớ, đêm trừ tịch vắt tay lên trán lòng thắt cơn đau, phụ tình nhau em đoạn bước sang ngang, góc phố nhỏ một phần tim để lại ……. Ra đi là hết !
Sơi nhớ ơi, có phải mi từ thiên thu hiu hắt thổi về, Sợi thương ơi, xin sống mãi trong tâm hoài điệu vỗ ! Áo trắng nào ta đã một lần yêu, cúi mặt xuống lặng nghe hồn rạn vỡ, ngủ say vùi trong ký ức xưa đau !